Nó học hành giỏi giang, được coi như thần tượng của cả khóa. Là hạt giống số một đỗ đại học từ năm nhất của trường phổ thông. Nó được bạn bè yêu mến, thầy cô vị nể. Nhất là các chàng trai chưa vợ phải nói là cứ nhìn thấy nó là say đắm. Ai cũng chỉ cần người vừa vừa, đủ đủ như thế thôi. Thế là các chàng tranh nhau, kèn cựa đánh nhau loạn cả lên. Sức hấp dẫn của tâm hồn trong sáng, nhưng cũng rất trí tuệ của tuổi mới lớn thật ghê gướm. Nhưng mà nó biết, đó chỉ là những cảm xúc nhất thời bồng bột của tuổi trẻ thôi. Nó cần học, cần đỗ đại học và thật là thành đạt. Từ khi nó còn là một đứa bé, nó luôn khao khát một cuộc sống tự lập, vinh hiển, giàu sang. Và giờ nó đang thực hiện ước mơ đó. Và nó lựa chọn con đường học tập để tiến thân.
Từ nhỏ mẹ vẫn nâng niu chiều chuộng và chăm lo cho nó chu đáo. Nó thường thầm rất tự hào về gia đình của mình. Tuổi thơ của nó trôi qua khá êm đềm như một nàng công chúa nhỏ trong chuyện cổ tích. Ngôi nhà khá to và rộng được trang trí rất cầu kỳ, công phu. Đủ các hình đắp nổi, vẽ tay, chữ nho rất đẹp mắt và trang trọng. Đó là sự kết hợp hài hòa, sinh động và độc đáo, tiện dụng của lối kiến trúc cổ xưa và kiến trúc hiện đại. Phía trước nhà là những bồn hoa nhỏ quanh năm ngát hương. Mỗi buổi chiều sau khi đi học ở trường về, nó tự tay tưới nước và chăm sóc những khóm hoa tóc tiên, hoa mười giờ, hoa hồng quế, hoa hồng đà lạt, hoa loa kèn, hoa nhài, hoa su si, hoa đồng tiền, hoa cánh bướm, hoa lưu ly, … Vào mỗi buổi sớm, khi mở cửa ra, cả gia đình nhà nó đều rất phấn khích với mùi hương hoa ngào ngạt tỏa ra. Ong bướm ở đâu kéo đến dập giờn, vo ve bên nhưng bông hoa đang tỏa hương khoe sắc, cả một khoảng trời. Cảnh trí đẹp tựa cõi tiên.
Điều mà nó thích nhất ở ngôi nhà của nó là khu vườn cây ăn trái. Mỗi khi nó ngắm nhìn những cây gỗ lớn ở rất gần bên nhau tại một góc nhỏ trong khu vườn nhà nó ngay phía đầu nhà. Nó luôn có cảm giác như mình là một nàng công chúa nhỏ trong một lâu đài trong chuyện cổ tích. Nó luôn cố tưởng tượng cái góc vườn này nhà nó là một cánh rừng già nguyên sinh ,với rất nhiều cây cổ thụ. Mà chữ lượng gỗ ở góc vườn này nhà nó lớn thật. Chỉ trong khoảng ba mươi mét vuông, mà vườn nhà nó có tới bẩy cây gỗ lớn một người ôm không xuể. Và cả những cây vối, cây nhãn, cây bòng thân to bằng bọng chân người lớn nữa. Những cây xoài cổ thụ, cây gáo, cây mít mật, cây mít giai, và ba cây sung cổ thụ, cùng những loại cây dây leo, cây bụi không có tên tuổi. Khiến góc vườn nhà nó, trông thật sự giống một cánh rừng già nhỏ. Ngoài ra vườn nhà nó còn rất nhiều các loại cây ăn trái khác như cây ổi, cây hồng xiêm, cây bưởi ngọt, cây bưởi chua, cây bưởi có vị roi rỏi, cây na, cây chuối, cây xoài cát, cây táo … Mùa nào thức ấy, vườn nhà nó quanh năm hoa trái ngọt lành.
Vào mùa xuân, mùa hạ khi tiết trời ấm áp. Từng đàn chim di trú từ khắp nơi kéo đến vườn nhà nó làm tổ. Chúng suốt ngày hót ríu ra ríu rít, lứu la lứu lo cả ngày không biết mệt. Độc đáo nhất có lẽ là những đàn chim chào mào đến ăn xung chín. Chúng to và có cái mũ rất lạ mắt trên đầu. Hoặc đôi khi nó bắt gặp những con chim gõ kiến với cái mỏ dài kỳ dị đang cố gắng bắt sâu trong cây mít giai. Những đàn chim sẻ thì làm tổ ngay dưới mái hiên nhà nó. Những con chim chìa vôi thì suốt ngày sập xòe cái đuôi khu vực mấy khóm tre. Đôi khi, nó thường rất khẽ khàng rình ngắm những con chim bói cá, với bộ lông ngũ sắc tuyệt đẹp, đang rình bắt cá ở cái ao nhỏ ở cuối vườn. Chúng thật nhanh nhẹn và tinh tường khiến nó rất nể phục. Chim cuốc thì hay trốn trong bụi cây cúc tần, cây lá bánh gai. Thỉnh thoảng chúng chạy a bên ngoài. Trông như con gà nhỏ rất sang trọng, quý phái. Cái lưng đen tuyền bóng mịn, cái bụng trắng toát. Hai màu đen trắng rất khéo kết hợp tạo thành một loài vật rất độc đáo. Chúng rất nhanh nhẹn lên chẳng bao giờ nó bắt được chúng cả. Vào mỗi độ cuối mùa xuân chúng kêu ra diết, nỉ non cả một góc vườn. Đôi khi chúng cũng cảm thấy khó chịu về điều đó. Nó thì rất thích ngắm những con chim sâu có cái ngực vàng óng. Giọng hót của chúng luôn rất hay. Mẹ thường nói chim gõ kiến, chim sâu là những loài chim có ích, không được xua đuổi chúng. Vì chúng giúp nhà nó bắt sâu cho các cây ăn trái.
Ngoài ra, vườn nhà nó còn là nơi hội tụ của rất nhiều loài thảo dược. Có nhiều loài nó không biết tên. Chỉ biết chắc chắn nó được dùng làm thuốc. Bố nó năm xưa từng là y sĩ trong quân đội, thời kỳ kháng chiến chống Mỹ cứu nước. Hòa bình lặp lại, bố nó mở hiệu cắt thuốc đông y tại nhà. Vườn nhà nó là nơi trồng rất nhiều loài dược liệu để thuận tiện cho việc chữa bệnh. Tiếc là bố nó đã qua đời từ khi nó còn nằm trong bụng mẹ lên không thể truyền dạy cho nó nghề y. Tuy vậy, nó biết khá nhiều công dụng của các cây thảo dược trong vườn. Khi bị ho, cảm cúm, đi ỉa … nó tự hái cây lá trong vườn để tự chữa trị cho mình. Những loài cây mạc môn, sòng sọng, sâm hành, vú vò, cam thảo, củ gai, … luôn mọc rất nhiều trong vườn nhà nó.
Cuộc sống cả gia đình nhà nó đang yên bình và hạnh phúc. Kinh tế tạm ổn, con cái đều học hành giỏi giang. Mẹ thì công tác tốt và buôn bán rất có duyên, có lộc. Thì tai họa bắt đầu ập đến đại gia đình nhà nó.
Đầu tiên là việc cậu nó mới đi lao động từ Liên Xô về nước. Cậu xây lại nhà và đùng đùng cho người đến chặt hai cây sung cổ thụ nhà nó. Cả cái vườn nhà nó trở lên tang hoang, sơ xác do bị sung gẫy đổ vào.
Rồi mẹ đi lấy dượng. Gia cảnh nhà nó trở lên tan nát. Trong nhà suốt ngày đánh cãi chửi nhau. Dượng lôi về nhà đủ loại lục lâm thảo khấu, bạn bè khố dây khố dẻ để khoa trương thanh thế. Gia đình nó bỗng dưng trở thành đống rác của xã hội. Nó đi đến đâu cũng bị coi khinh, xua đuổi. Buồn!
Chị nó đem lòng yêu một gã trai làng xấu xa. Anh ta không những lợi dụng thể xác của chị mà còn lợi dụng tâm hồn chị. Chị gom hết tiền hàng họ đem cho anh ta. Đi làm đồng làm áng cho cả gia đình nhà anh ta. Hết tiền bạc, anh ta tìm cớ bỏ chị. Thấy mấy cây lớn trong nhà có giá trị. Chị gọi người đến bán lốt gửi cho anh ta. Mong níu giữ lấy anh ta. Nhưng cảm thấy không còn gì nữa để vơ vét. Anh ta bỏ rơi chị. Chị thì ngày càng héo hon vì phải phá thai mấy lần thai vì anh ta nhất định không chịu cưới.
Cả gia đình nó như một rạp hát, năm ngày ba trận cả thiên hạ xúm đen, xúm đỏ ở cổng nhà nó xem nhà nó đánh cãi chửi nhau. Mẹ bán đi một phần vườn để đổi lấy một căn nhà nhỏ. Mẹ và dượng dọn đi. Đỡ được một chuyện, nhưng nó lại chìm trong đói khát. Nó thậm chí chẳng có gì mà ăn. Cây cối trong vườn đều xác sơ không một chiếc lá. Cuộc sống của nó như ở bên cạnh cửa địa ngục.
Ở trường nó bị thầy cô trù dập, bạn bè xa lánh. Nó học hành ngày càng sa sút. Nó quyết định phải đập tan cuộc hôn nhân kia ra. Vì có ông ấy, mẹ cố gắng sinh ra những đứa con mới. Rồi mặc kệ nó chết sống ra sao thì ra. May mà tuổi mẹ đã cao, những cái thai của mẹ đều bị chết lưu. Chứ nếu không thì không biết gia đình nhà nó sẽ trở lên như thế nào.
Nó làm mọi cách cả tích cực lẫn tiêu cực để kéo mẹ về với nó. Nó trở lên chơi bời lêu lổng để mẹ phải giật mình suy nghĩ lại. Vì từ khi mẹ lấy ông ta, cả gia đình nhà nó đã trở lên tan nát. Không có tác dụng là bao. Nó thiết kế ra một vụ tự tử giống như thật. Nó cố gắng khêu gợi vào bản năng người mẹ. Nhưng mẹ nó cũng chẳng động lòng trắc ẩn. Trong lòng mẹ đã thật sự không còn nó. Nếu nó chết, mẹ càng nhẹ cánh chuyện con cái.
Từ lời chúc nó chăm ngoan, học giỏi của anh bạn trai bạn gái nó. Nó giật mình. Lâu nay nó cố gắng phá hủy mình để kéo mẹ về với nó. Rốt cuộc mẹ thì vẫn không trở về. Còn nó thì đang dần biến thành một đống rác. Nó lao vào học tập ở lớp, học trong lò ôn thi đại học. Nó đọc sách rất nhiều trong thư viện của xã. Nó muốn thực hiện ước mơ vào đại học của mình. Nó muốn thả tâm hồn mình vào trong thế giới của sách vở, để chúng không bị vấy bẩn bởi hiện thực nhiễu nhương trong ngôi nhà nó. Mọi người càng nghĩ nó sẽ trở thành người xấu bao nhiêu, thì nó càng cố gắng để trở thành người tốt bấy nhiêu.
Nghiệt ngã chưa buông tha cho nó. Chị nó còn rước về nhà một tên nhị ca trong băng cướp về xe máy. Tên này mới được thăng chức làm “ nhị ca” lên không đi ăn cướp xe máy nữa. Hắn ta phụ trách làm giấy tờ giả, sửa khung số, đặc điểm cho những chiếc xe máy do đồng bọn ăn cướp được. Rồi đem tiêu thụ chúng trên thị trường. Nhà của nó trở thành nơi tụ tập của bọn cướp giật, gái điếm, bảo kê, cờ bạc, trai gái…. Thật là một đám kinh tởm.
Tai họa một lúc đến với nó từ mẹ và chị. Nó phải gác việc học tập sang một bên. Căng mình đối phó với nghịch cảnh. Bởi nó biết, còn mình là còn tất cả. Mất mình là mất tất cả. Những tưởng cơn bão gia đình tạm yên khi mẹ ly dị dượng. Nhưng ngay lập tức mẹ lại cặp với một người đàn ông khốn nạn, trơ trẽn và vô liêm sỉ khác. Gia đình nó chính thức tan nát và bị hủy diệt thanh danh hoàn toàn. Dù gã anh rể hờ cũng bị vào tù, tạm kết thúc quá trình tác oai, tác quái trong nhà nó. Gã đàn ông khốn nạn, trơ trẽn kia cuối cùng cũng cuốn gói ra khỏi nhà nó, mà không đạt được âm mưu cướp hết đất đai nhà nó. Gia đình nó dần trở về bình yên. Nhưng những nỗi đau về gia đình không bao giờ chấm dứt trong nó.
Năm đó có người đưa phong bì cho giám thị, nhờ giám thị đánh dấu bài thi của nó. Nó bị trượt phổ thông, phải vào học hệ cơ sở của một trường trung cấp vô cùng tai tiếng trong thị xã. Có vẻ như cuộc đời đã vùi dập nó thêm một nhịp mới. Nhưng không, nó kiên cường cứng cỏi vươn lên mạnh mẽ. Với sự giúp đỡ của thầy, cô và các bạn học cùng lớp với nó. Nó tiến lên từng ngày. Nó trở lên mạnh mẽ và quyết liệt.
Ngày nó đi thực tập tốt nghiệp trung cấp, cũng là ngày nó mua hồ sơ thi vào đại học. Hoàn thành giấc mơ từ thời niên thiếu của nó. May mắn là nó đã thi đỗ ngay vào trường đại học Thương Mại. Mở ra một chương mới đẹp đẽ, tươi vui với cuộc đời nó. Nó chính thức bước qua thảm họa gia đình và thảm họa của sự nghiệp bản thân. Nhìn lại quãng đường gian khó mà nó đã đi qua. Nó cảm thấy biết ơn Thầy Khanh, Cô Bình và những người bạn tốt của nó trong lớp 33KT5 rất nhiều. Cảm ơn thầy, cô và các bạn đã cố công giúp sức cho nó ngày càng tiến bộ. Nếu không có may mắn được là học trò của thầy cô, làm bạn với các bạn. Có lẽ nó sẽ không bao giờ nhìn thấy ánh sáng mặt trời. Ngoài là một người thầy, người cô vô cùng mẫu mực, gương mẫu. Thầy cô còn dành cho nó tình yêu thương bao la, lòng nhân hậu vô cùng của bậc làm cha, làm mẹ. Nó đã rất hạnh phúc vì điều ấy. Nó cũng thầm khao khát có một người cha, người mẹ tốt đẹp, tài giỏi như vậy từ khi nó còn là một đứa bé.
Thầy Khanh giờ đã qua đời. Trước kia thầy từng nhiều lần nhờ vả nó chăm sóc cô Bình khi thầy đi xa. Vậy mà nó đã không làm được! Cô Bình gần như mất hết trí nhớ khi thầy qua đời. Tại nó hết! Giá nó đồng ý là con nuôi của thầy và cô ngay từ đầu thì thầy và cô không phải khổ sở nhiều đến thế. Tại nó quá xấu xa, nó không xứng đáng được là con của thầy và cô. Nó không muốn những sai lầm, đổ vỡ của nó ảnh hưởng đến uy tín, thanh danh cả một đời oai hùng của thầy và cô! Nó đã cố gắng không ngừng để tiến bộ, nó muốn khi nó là một đứa tử tế. Nó sẽ sang nhà gặp gỡ và cám ơn thầy cô. Nó sẽ hứa với thầy là nó sẽ chăm sóc, bầu bạn với cô khi thầy qua đời, để thầy yên tâm dưỡng bệnh.
Nhưng nó cố gắng lâu quá, mãi mà nó chưa trở thành người tốt. Thầy không đợi nổi nó nữa. Ngày nó được các bạn bầu là ủy viên trong ban cán sự lớp ở trường đại học, cũng là ngày thầy cô và người thân đưa thầy về nơi an nghỉ cuối cùng. Nó như một kẻ khốn nạn khi nhảy chân sáo định ra báo công với thầy. Nó định nói với thầy rằng, không cần sự chăm lo, giáo dục thêm ở nhà của thầy cô. Nó vẫn trở thành người tốt được. Vì kế hoạch nó đã vạch ra cho sự tiến bộ của bản thân từ hồi nó còn học phổ thông là đúng. Nhưng nó vẫn sẽ chăm sóc và giúp đỡ cô Bình với tất cả những gì có thể. Vì thực ra, cả cô và thầy đều đã coi nó như đứa con đẻ của thầy cô được sinh ra cùng phòng hộ sinh với nó ở bệnh viện. Con của thầy cô không may đã qua đời từ khi lọt lòng. Những dòng sữa mẹ ngọt lành đầu đời nó đã được bú từ bầu vú của cô. Cô đã rất yêu thương nó. Nó cũng rất yêu thương cô, và kính trọng thầy như một vị thánh.
Thầy ơi! Sao thầy không đợi con thêm hai ngày nữa! Nếu biết con đã đỗ đại học, được bạn bè tin yêu bầu vào ban cán sự lớp, chắc thầy sẽ cảm thấy vui lắm đúng không ạ. Nếu cô coi như có thêm một đứa con gái, nếu bị mất thầy thì chắc chắn cô đã không bị suy sụp nhiều như những gì đã xảy ra. Thưa thầy, thầy tha thứ cho con thầy nhé! Giờ con đang không biết làm sao với cô Bình nữa. Con đã không thể ở bên, bầu bạn với cô như thầy mong muốn. Con cũng rất sợ con trai thầy nữa. Nhìn anh ấy rất khó đoán biết. Và con vẫn đang nhếch nha nhếch nhác. Con chưa thành đạt thầy ạ. Dù con đang rất cố gắng! …. Con cần cố gắng nhiều hơn, con rất sợ sẽ bị lỡ nhịp một lần nữa với ân tình của thầy cô đã dành cho con. Thầy đã truyền những dòng máu quý giá đầy lòng nhân hậu vào cơ thế non yếu của con khi con bị mất máu. Vậy mà con đã không không hoàn thành nổi lời ủy thác năm xưa của thầy!
Tác giả: Phạm Thị Hợi
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét