Thứ Bảy, 25 tháng 6, 2016

Xưa


        Em vẫn mãi miết kiếm tìm và lặng lẽ theo đuổi giấc mơ xưa. Đôi khi thấy mình mệt mỏi quá. Cần một bờ vai để gục vào khi mệt mỏi rã rời. Cần một vòng tay để em không cảm thấy quá lạc lõng trên thế giới này. Ôi cảm xúc là chuỗi ngày dài em sống trong một mớ hỗn độn. Lý trí và con tim đã dẫm đạt lên nhau và chúng khiến em đau.

        Có ai đó đã nói, sau tất cả chỉ tình yêu là còn ở lại. Sau những bộn bề, vội vã và cả những nỗi giận hờn em thấy nhớ anh thật nhiều. Em nhớ đôi mắt nhung hiền luôn nhìn em âu yếm. Nhớ vòng tay và cả bờ môi anh rất ngọt nồng. Khi quá mệt mọi em chỉ còn ước được gục đầu vào vòm ngực ấy mà thở than. Rồi em sẽ lại quên đi hết mọi muộn phiền.
        Cuộc đời không có tiền là điều cơ cực nhất. Em đã không có đủ tiền để giúp đỡ anh. Cũng chẳng thể là gánh nặng để vai anh thêm oằn oại. Em đã lặng lẽ ra đi cũng chỉ vì chữ tình.
        Sống ở quê hương chữ tiền trở lên lu mờ nhỏ bé. Em vẫn lặng lẽ mỗi ngày sống giữa nhân gian. Cũng chẳng dám thở than với bất kỳ ai. Rồi em lại mạnh mẽ, bền gan không nhụt chí theo đuổi một giấc mơ dài. Em đang hi vọng, và đầy khát vọng thành công trong một thời gian nữa. Nhớ lắm anh của ngày xưa, anh của những muôn phiền!
                                                               Tác giả: Hoàng Lan      
                                                                   
Xem thêm các bài viết   

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét