Khi nghĩ về thời cắp sách đến trường, có lẽ là những năm tháng nó học cấp hai là vui nhất. Nó và các bạn luôn hôn nhiên, vô tư trong rất nhiều trò chơi. Cuộc sống ở trường của nó ngập tràn trong niềm vui với những nụ cười sảng khoái hết mình.
Nếu những năm lớp sáu và lớp bẩy, nó và các bạn vẫn còn là những đứa trẻ. Những trờ chơi như nhảy dây, nhảy cước, nhảy ngựa, chơi ư, chơi nhảy ba bước, chơi cướp cờ, chơi đồ, chơi đá bóng … chiếm gần hết giờ ra chơi của nó và các bạn. Thì khi lên lớp tám và lớp chín, nó và các bạn bắt đầu phát triển thành những thiếu nữ mười ba, mười bốn. Hơn nữa, trường nó chuyển sang vị trí mới, diện tích sân trường ít hơn. Lớp nó lại ở tầng hai, thế là nó và các bạn chuyển dần những trò chơi vận động sang chơi các trò nhẹ nhàng, nữ tính hơn. Nó và các bạn hay chơi các trò bịt mắt bắt dê, oản tù tì, cờ caro, tìm số, … Nó thật sự rất vui và hạnh phúc khi được sống trong tình thương yêu của bè bạn.
Tuy vậy nó là đứa rất nghịch ngợm và hiếu động ở trong lớp. Có lẽ sự trưởng thành của nó với các bạn thấp hơn rất nhiều hay chăng? Đôi khi cách thầy cô cáu điên lên vì sự hiếu động, ham chơi của nó. Có lần thầy giận gõ bàn quát nó giữ trật tự, làm chiếc thước dành cho giáo viên mới được nhà trường phân toác vỡ đôi. Cả lớp im như thóc. Nó thì tái mét mặt. Nguyên nhân là do nó thì sung sướng thấy tiếng trống báo đến giờ ra chơi nên quay ra xô đẩy, nghịch ngợm với các bạn. Thầy thì cố giảng giải thêm một vài điều thầy cho là quan trọng, dù thời gian giờ giảng đã hết. Thấy nó ham chơi nhiều hơn ham học, phụ tấm lòng tâm huyết của thầy với đám học trò vẫn được coi là ưu tú nhất khóa. Thầy đã rất giận nó, thầy còn chỉ chiếc thước vừa bị thầy gõ vỡ toác đầu vào mặt nó nói rằng: Cô này mà là con tôi thì tôi …đánh chết! …. Nó sợ xanh mắt mèo, toát mồ hôi hột nhủ thầm: May mà mình không phải là con gái thầy!
Tuy vậy nó là đứa rất nghịch ngợm và hiếu động ở trong lớp. Có lẽ sự trưởng thành của nó với các bạn thấp hơn rất nhiều hay chăng? Đôi khi cách thầy cô cáu điên lên vì sự hiếu động, ham chơi của nó. Có lần thầy giận gõ bàn quát nó giữ trật tự, làm chiếc thước dành cho giáo viên mới được nhà trường phân toác vỡ đôi. Cả lớp im như thóc. Nó thì tái mét mặt. Nguyên nhân là do nó thì sung sướng thấy tiếng trống báo đến giờ ra chơi nên quay ra xô đẩy, nghịch ngợm với các bạn. Thầy thì cố giảng giải thêm một vài điều thầy cho là quan trọng, dù thời gian giờ giảng đã hết. Thấy nó ham chơi nhiều hơn ham học, phụ tấm lòng tâm huyết của thầy với đám học trò vẫn được coi là ưu tú nhất khóa. Thầy đã rất giận nó, thầy còn chỉ chiếc thước vừa bị thầy gõ vỡ toác đầu vào mặt nó nói rằng: Cô này mà là con tôi thì tôi …đánh chết! …. Nó sợ xanh mắt mèo, toát mồ hôi hột nhủ thầm: May mà mình không phải là con gái thầy!
Nhưng từ đó nó bớt nghịch hơn, chú ý vào việc học tập, nâng cao trình độ hơn rất nhiều. Nó cảm thấy mình còn khá non kém về nhiều mặt. Tuy vậy những trò nghịch ngầm của nó không bao giờ rứt.
Có lần nó và các bạn chơi trò dồn đầy nhau, kết quả là chiếc ghế ngồi của học sinh bị đổ vào chân bạn bàn sau. Chiếc ghế ấy bằng gỗ cây xà cừ rất dày và cứng. Bạn ấy đã rất đau, không biết giờ bạn ấy có bị dị tật gì ở chân không? Từ đó nó trầm tính hẳn. Một phần cũng là vì gia đình nó đã xẩy ra nhiều biến cố không vui bắt đầu ảnh hưởng đến nó.
Có hôm nghe đài thấy câu chuyện một bạn học sinh đem nến đèn cầy đến lớp bôi vào vở của bạn, thế là bạn viết bút mực vào đấy thì không viết được, cứ nghĩ bút bị hỏng… Học sinh đó đã rất ân hận vì trò nghịch dại thời thơ ấu của mình, và viết thành một câu chuyện phát trên đài tiếng nói Việt Nam. Nhưng nó không quan tâm đến chuyện ân hận của người viết, nó chỉ nghĩ ra thêm một trò vui mới, với những mẩu nến đã bị chảy hỏng sau khi đốt hết ở nhà của nó.
Hôm sau nó đem chúng đến lớp và bôi vào vở của một bạn bên cạnh, đương nhiên nó chỉ vạch vài vạch nhỏ ở phần mác vốn chỉ dùng để ghi đề mục của bạn thôi. Thế là nó và các bạn không bị gạch cười đau hết cả bụng, vì điệu bộ đến là ngộ nghĩnh của bạn bị vạch nến vào vở. Sự việc chỉ có thế thì hẳn là nó đã có một kỷ niệm rất vui về trò nghịch này.
Nhưng Hà, cô bạn ngồi cạnh nó luôn có những trò nghịch “ ác” khá táo tợn. Hơn nữa bạn này cũng khá xấu tính và hay ghen tị với những người khác. Được cái bạn ấy khá học giỏi và chăm chỉ. Không hiểu sao bạn ấy rất ghét Thu ngồi ở cuối bàn. Dù tính tình bạn thu rất hồn nhiên, vui vẻ, thân ái và tốt bụng. Có lẽ là do Thu xuất thân từ gia đình nông dân mà hiếu học. Hàng ngày ngoài việc đến trường, Thu còn tranh thủ làm nhiều công việc nhà khá nặng nhọc và cả công việc đồng áng nữa. Bạn ấy còn rất khéo tay hay làm, từng móc được rất nhiều những chiếc dây buộc tóc vô cùng xinh xắn tặng các bạn nữ trong lớp khi nó còn học cấp một. Khiến mọi người đều yêu mến Thu. Còn Hà, bạn ấy tính lỳ, ương bướng, xấu tính lên nhiều bạn ghét!
Cũng chẳng biết nữa! Có lần nó hỏi Hà thẳng thắn là tại sao bạn ấy lại ghét Thu nhiều vậy? Cùng là bạn bè học chung lớp từ hồi cấp một đến cấp hai với nhau. Hơn nữa tính bạn Thu cũng khá tốt!? Hà suy nghĩ khá lâu và nói vì Thu tính tình nhỏ mọn kiểu nông dân. Hà còn đưa ra dẫn chứng là Thu đi nghiền ngô cho lợn ghé qua nhà Hà chơi. Hà thấy thích bột Ngô của Thu quá bèn xin. Thu nồng nhiệt đồng ý, nói Hà đem đồ ra đựng. Nhưng cuối cùng Thu cho Hà đúng một bát bột ngô!
Hà suy nghĩ như thế là không đúng rồi, bột ngô là của bố mẹ Thu. Thu chỉ lấy trộm một ít cho Hà thế là bạn tốt lắm rồi. Nó có khi còn không dám làm thế đấy chứ? Nó cố giải thích giúp Thu nhưng Hà có lẽ đã bỏ ngoài tai. Hà vẫn ghét Thu như thường, có khi còn ghét hơn. Và Hà còn ghét lây sang nó. Hà vẫn làm ra vẻ thân sơ với nó, nhưng Hà âm thầm hại nó khá “ dã man”. Hà sui dại nó nhiều chuyện, cả âm thầm sửa những bài văn nó đã rất cố công viết cho thật hay thành ra lủng cà lủng củng. Có khi Hà còn đổ cả lọ mực vào bài văn của nó. Khiến thầy đã không ưa nó vì nó hơi quá nghịch ngơm đã thẳng thắn mắng mỏ nó trước lớp. Cuối cùng thì nó điều tra ra, do Hà đến nhà thầy, lấy trộm bài kiểm tra của nó và đổ cả lọ mực vào. Loại mực mà Hà viết rất đặc biệt. Cả lớp không ai có, ngoài chợ cũng không có bán. Chúng được gia đình Hà tự chế. Thế là nó đã dễ dàng chỉ ra cho thầy giáo thấy rõ là bài kiểm tra học kỳ của nó đã bị Hà đổ mực vào cả một đống to tướng hơn cả bàn tay người lớn hôm Hà đến nhà thầy chơi. Cả những bài văn của nó thầy chê là lủng củng đều có nét bút cũng rất đặc biệt của Hà sửa chữa, thêm bớt. Nó còn đưa cho thầy cả tập nháp nó làm những bài văn đó. Trước chứng cứ dành dành, thầy đã không thể phạt nó. Tuy vậy thầy cũng không nâng điểm với đúng những gì nó đã viết. Nhưng mà từ đó thầy rất có cảm tình với nó. Nó thấy thầy cư xử với nó khá ôn tồn như với con gái thầy học dưới nó một lớp vậy.
Tình bạn giữa nó và Hà vẫn được duy trì, nó bỏ qua, không thèm chấp vặt. Hơn nữa là năm cuối cấp rồi. Nó còn rất nhiều điều phải lo toan. Sang năm tới chắc chắn nó sẽ không học cùng Hà. …
Hà hay đẩy nó ngã vào Thu khiến Thu bị va vào tường rất đau. Có lẽ Hà trong lòng rất ghét hai đứa. Nó đã góp ý với Hà nhiều lần mà không được lên mặc kệ. Chỉ khi thấy hai bạn cãi cọ nhau căng thẳng thì nó mới can hai bạn ra. Điều nó không thể ngờ là Hà đã dùng nến bôi lên hết phần vở còn lại của Thu, khiến bạn ấy rất khổ sở khi viết chữ. Mà bình thường bạn ấy luôn rất lắn lót từng nét chữ. Có hôm nó thấy Thu tỳ bút viết tòe cả đầu cái bút kim tinh mà thu viết từ khi còn học cấp một. Nó kiểm tra vở Thu thì mới giật mình phát hiện ra nguyên nhân. Nhìn những trang viết lem nhem nét bút của Thu gần đây đối lập với nét bút trơn chu của Thu trước kia khiến nó hết sức đau lòng. Quay sang nhìn Hà, thì thấy bộ mặt của bạn ấy hết sức hoan hỉ. Nó định nói rõ tất cả sự thật cho Thu nhưng Hà đã cố ngăn lại. Tiếng trống hết giờ vang lên, ai về nhà lấy. Hôm sau lại một ngày mới, những trò đùa vui và trận cười mới. Thu cũng đã viết sang vở mới. Hà thì hứa sẽ không gây sự với Thu nếu nó giữ im lặng chuyện Hà bôi nến vào cả quyển vở của Thu.
Bẵng đi một thời gian nó không gặp Thu nữa. Vì khi học phổ thông, nó, Hà và Thu không học chung lớp. Khi nó học trung cấp tình cờ nó gặp lại Thu. Nó vồn vã hỏi về sự nghiệp của Thu trước giờ bạn ấy phải lên ô tô. Thu chỉ nói với nó: bạn ấy giờ làm công nhân may trong miền nam. Vì hồi lớp chín Thu viết mãi không ra mực dù rất cố gắng. Cuối cùng làm hỏng cả cái bút kỷ niệm của bố mà Thu hết sức nâng niu. Lên bạn ấy đã nghĩ rằng đường học của bạn ấy có lẽ đã đến đấy là hết. Thu đã từ bỏ con đường học vấn thênh thang của mình một cách rất dễ dàng chỉ vì sự im lặng của nó. Nó bật khóc, chưa kịp giải thích cho Thu thì bạn ấy lắm tay, vỗ vai động viên nó ở lại học hành cho tốt. Rồi nhảy lên xe khách đi tận miền nam xa xôi làm công nhân.
Nó buồn lắm, cuộc gặp gỡ ngắn ngủi với Thu khiến nó bị ám ảnh và rất xót xa trong lòng. Tội nghiệp cho Thu quá! Sao Thu lại có những người bạn xấu xa như nó và Hà? Nó cảm thấy mình cần có trách nhiệm với Thu. Nhưng nó không biết phải làm gì. Chỉ còn cách nói ra hết sự thật. Dù biết điều đó giờ đã quá muộn màng. Và Thu sẽ rất giận và ghét nó. Nhưng mà thà như thế còn ơn Thu tin rằng do bút Thu không viết ra được mực có nghĩa là con đường học vấn của Thu đã có dấu hiệu kết thúc?
Ngày nó học đại học, nó sống trong niềm vui và sự tung hô của mọi người. Một lần nó tình cờ gặp Thu đang chuẩn bị lên xe khách ở ngay cổng trường nó. Nó đã cố gọi với theo và giải thích là bút Thu viết không ra mực là do bị Hà bôi nến vào cả quyển vở của Thu!!! Nó khuyên Thu lên đi lại con đường học vấn của mình. … Nó nói lời xin lỗi Thu! … Nó chưa kịp nói gì nữa, thì mặt thu đỏ lừ như con gà chọi. Chiếc xe từ từ chuyển bánh, còn Thu cố gắng nói những lời xỉ và, nguyền rủa nó và Hà. Thu nguyền rủa nó và Hà sẽ gặp rất nhiều bất hạnh trong cuộc sống vì đã hãm hại Thu!... Nó thì bị một vố “ ê cả mặt” ngay giữa cổng trường vì đã nói ra sự thật.
Tuy vậy trong lòng nó rất thanh thản. Phải rồi, nó phải trả giá cho sự im lặng của mình. Chính sự im lặng của nó đã làm cho kế hoạch hãm hại Thu của Hà thành công. Nó cần phải bị trả giá, vì chính nó là người khơi mào cho việc đem nến đến lớp, bôi vào vở bạn để trêu trọc các bạn. Chính việc đó đã làm Hà nảy sinh mưu kế để chấm dứt việc học tập của Thu. Có lẽ Thu giận nó còn vì đã nghĩ nó cùng với Hà làm ra việc đó. Nhưng nó làm sao có thể làm ra những việc xấu xa như thế? Hơn nữa nó cũng rất yêu quý Thu.
Lâu lắm rồi nó không gặp Thu. Nó nghĩ bạn ấy sẽ vẫn thành công và hạnh phúc trên con đường mình đã đi. Vì bạn ấy giỏi giang, hiền từ và tốt tính. Chẳng biết Thu đã biết hết tất cả sự thật là gần như nó là người hoàn toàn vô can trong trò hãm hại Thu của Hà. Còn Hà, nó đã không bao giờ chơi với một người bạn xấu xa và thiếu nhân cách như Hà nữa, dù hai đứa ở khá gần nhau. Có hoàn cảnh gia đình kha giống nhau!
Nghĩ về chuyện cũ, nó thấy mình hối hận vô cùng. Nó hối hận vì cứ bị “ dính” lấy Hà làm cho Hà có cơ hội như con “ sâu mọt” đục ruỗng nhân cách và tài năng của nó. Hối hận vì đôi khi nó phụ thuộc khá nhiều vào Hà trong học tập. Nó phải nể sợ Hà và bị Hà dắt mũi. Nó hối hận vì nó đã quá hèn hạ và thua kém Hà, để Hà có cơ hội lợi dụng và điều khiển nó, gián tiếp làm hại người khác. Hà như cái dây leo, còn nó là cây gỗ lớn. Hà che khuất phần ánh sáng của nó, bịt mắt nó. Và nó đã có những quyết định, suy nghĩ sai lầm từ Hà. Sự hối hận lớn nhất của nó là chuyện của Thu. Thu ơi, bạn hãy tha thứ cho mình nhé! Mình không thể ngờ Hà lại có thể làm hại Thu đến thế. Mình càng không thể tưởng tượng sự im lặng của mình vì có ý tốt, mà đã làm cho Thu có suy nghĩ sai lệch trên con đường học vấn, do đã không biết hết sự thật! Tớ xin lỗi bạn yêu của tớ nhé! Đừng có giận tớ nữa mà kẻo nhanh bị già người ra đấy!...
Tác giả: Phạm Thị Hợi
Xem thêm các bài viết
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét