Thứ Sáu, 24 tháng 6, 2016

Xin hãy

      Sắp đến ngày lễ hội kỷ niệm 70 năm ngày thành lập trường trung học của tôi. Một người bạn  cùng khóa học, đang mời tôi tham gia vào nhóm những người bạn cùng khóa về dự lễ kỷ niệm của trường. Trong tôi ùa về những ký ức của 15 năm về trước. Những ký ức, những cảm xúc tưởng như đã bị sơ cứng, và ngủ quên, giờ lại ùa về. Ngày ấy với biết bao chuyện vui, buồn trong quá khứ ….

      Mà ngày ấy đã qua rồi. Những câu chuyện buồn đã thật sự kết thúc. Tôi không thể để ngày hôm qua bước chân vào ngày hôm nay được nữa. Nhưng tại sao quá khứ vẫn là nỗi đau trong lòng tôi. Người cũ đã làm tôi đau và bị tổn thương sâu sắc. Vết thương, nỗi đau, sự cố gắng vươn lên bằng cách tự làm mới mình, cứ chồng chéo lên nhau, và đã biến tôi trở thành một mớ hỗn độn. Phải rất khó khăn tôi mới có thể xâu chuỗi tất cả mọi thứ, chuyện nào xếp vào riêng chuyện đó, để tôi lại có một cuộc sống bình yên, hạnh phúc trở lại. Cho lên tôi sẽ không dại gì mà chạm tay vào quá khứ. Quá khứ là cái đã qua, những người bạn cũ giờ đã trở nên xưa cũ thật rồi. Ra đường gặp lại, nhiều người không nhận ra, nhiều người nhận ra nhưng không chào hỏi. Vì mỗi người đều đã có một cuộc sống mới. Chúng ta có gia đình, công việc, và địa vị xã hội khác nhau. Quá khứ với những người bạn ngày xưa thật sự đã lùi xa vào một dĩ vãng xa xôi. Có còn gì nữa đâu mà gặp gỡ? Gặp gỡ làm gì để chúng ta lại khơi lại những ký ức buồn?
      Cuộc sống này với tôi có biết bao điều đam mê. Tôi còn cần phải khám phá biết bao điều thú vị trên thế giới. Công việc thì rất nhiều. Tôi đang rất bận. Quá khứ hãy ngủ yên đi. Những ký ức buồn xin đừng trỗi dậy. Mà thôi, có lẽ tôi không nên cố quên đi tất cả. Mà tôi cần phải chấp nhận tất cả những chuyện đã qua, như nó vốn thế. Tôi không thể chạy trốn quá khứ, mà tôi cần đối mặt với quá khứ. Tôi cần làm một vài việc, nghĩ theo cách khác một vài việc, để quá khứ của tôi trở lên đẹp đẽ, và tươi sáng hơn. Chỉ cần nghĩ thoáng một chút, thì cũng chẳng có chuyện buồn nào lớn lắm. Có gì đâu, tất cả chỉ là vấn đề của tuổi mới lớn.
      Nghĩ về ngày xưa, tôi càng cần phải cố gắng hơn. Tôi muốn tôi là một người thật sự thành công trong xã hội. Để mỗi khi quay đầu nhìn lại quá khứ của mình, tôi có thể mỉm cười. Những khó khăn, tổn thương, và sự mất mát trong quá khứ, đã không thể làm tôi gục ngã. Tôi vẫn bước đi trên thế giới này, mạnh mẽ và oai phong. Sự thành công của tôi sẽ phải khiến cho mọi người phải trầm trồ, ngưỡng mộ. Và những người đã cư xử không tốt với tôi, phải xấu hổ vì điều đó. Chỉ còn một chút nữa thôi, tôi sẽ trở thành người thành công. Và cuộc sống của tôi khi ấy chỉ là những nụ cười!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét